Ba

Tôi mất ba năm 19 tuổi, lúc đang học CĐSP. Tuổi 19 thật ra đâu còn nhỏ nữa, nhưng nhớ lại, sao lúc đó tôi cứ ngơ ngác như một đứa trẻ. Thậm chí không nhận thức được hoàn toàn sự mất mát này lúc ba ra đi. Chỉ sau đó, nỗi buồn, tủi, thiếu vắng mới dần dần xâm lấn tâm hồn tôi. Những lúc đó, trong đầu tôi lúc nào cũng nhớ ngay đến ánh mắt ba nhìn ra sân chỗ tôi đứng, từ giường bệnh của ba, cái nhìn thương mến và cả ánh lo lắng. Không bao giờ quên.

Lúc còn sống, Ba không bao giờ quát mắng, nói nặng anh chị em tôi một lời, từ khi chúng tôi còn bé đến lúc lớn, kể cả đối với các anh chị đã trưởng thành. Trước khi đi xa, ba cũng vẫn nhẹ nhàng như vậy.... 

Nhớ lần tôi bị sốt, ba sang nhà cô Quỳ vơ hết mấy quả táo Mỹ trong tủ lạnh đem về cho con gái rượu (ba gọi tôi vậy đó nghe, dù ba có tới 5 người con gái hihi), rồi bảo tôi ăn đi cho mau khỏe.

Không la mắng, ba chỉ hay nói đùa, khôi hài. Dạy con cũng vậy. Nhà có cây vú sữa, có hôm ba hỏi: Phượng, Mai có muốn ăn vú sữa không con? Tụi tôi ngớ ra vì đâu có quả nào trên cây. Cái Trang hay leo cây vú sữa hái quả biết rõ điều này nhất! Vậy mà cả ba đứa cũng hét lên Dạ có! Vậy thì đi tưới cây đi con. Ba bảo.

Hồi đó mấy chị em tôi thích nhất là được ba chở đi thu tiền cho ông David. :)). Ba sẽ nhân tiện lái xe chạy vòng vòng, đi ăn phở,......

Tôi nhận thấy mình được thừa hưởng ở ba nhiều thứ...Ba đã cho con cuộc sống, và cho con nhiều thứ khác nữa. Con cám ơn Ba.

Comments

Popular posts from this blog